Cuộc đời là những chuyến đi dài

Posted by

5h 30 phút sáng khi lũ bạn còn đang say xưa với giấc ngủ của ngày đầu tiên nghỉ hè, cô học trò nhỏ đã có mặt tại “sân bay Tân Sơn Nhất” để cùng tôi bước lên chuyến xe trải nghiệm hành trình kết nối yêu thương.

rời Hà Nội thân yêu với bao ồn ào của cuộc sống thường ngày, đoàn xe của chúng tôi xa dần, xa dần … ẩn mình vào con đường quanh co, ngoằn nghèo, khúc khuỷu với những dãy núi chạy song song được bao phủ bởi một màu xanh của lá, của trời, của đất. Thật không biết dùng từ gì để miêu tả về mầu xanh đó, nói chung là nó rất là xanh (he he ^^)

Chứng kiến cảnh núi rừng đầy sắc xanh, lại đón nhận thêm cái không khí ngọt ngào trong lành của buổi sớm, cả đoàn xe như lặng đi, không còn tiếng ồn ào như bắt lúc bắt đầu chuyến đi nữa, tôi đoán mọi người đang say xưa trong im lặng thưởng thức một bữa sáng tuyệt vời của thiên nhiên.

Sự thật …

hầu hết cả đoàn xe đang “say” cái xe, chứ không phải “say” cái cảnh đẹp thiên nhiên giống tôi đúng thật là … @_^

9h30 máy bay đáp xuống bản Đằng Long (Hòa Bình), tôi cùng cô học trò nhỏ nhanh chóng bước chân xuống ô tô, đứng cạnh nhau và “check in” một cái để còn về nhà chia sẻ cho lũ bạn ở nhà ghen tị

Thành viên chụp ảnh hộ còn đang say xe nên ảnh hơi “say” nhưng không sao ảnh hai cô trò vẫn còn rất đẹp

với thang chia Thành phố -> tỉnh -> thị xã -> thị trấn -> thôn -> xóm -> bản có lẽ các bạn đã hình dung được sự thiếu thốn về vật chất của người dân nơi đây, nhưng bù lại “cái tình” sao mà nó mộc mạc, chân thành đến thế.

Trên những con đường mòn nhỏ như con thỏ, đoàn chúng theo chân cán bộ xã len lỏi đến từng hộ dân có hoàn cảnh khó khăn để chia sẻ với họ những món quà mà chúng tôi mang theo, đồng thời nhận lại từ họ niềm vui, cái tình người, cái tình nghĩa, cái tình cảm để ngọn lửa tình nguyện trong chúng tôi bùng cháy lan tỏa được đến nhiều bạn trẻ hơn.

Chúng tôi cho đi một ít vật chất, nhưng cái chúng tôi nhận được làm chúng tôi hạnh phúc.

Kết thúc cuộc hành trình đoàn chúng tôi cất cánh trở về Hà Nội lúc chiều muộn, đôi chân đã mỏi, giày dép đã mòn mất 5%, tay trái chỉ muốn nói với tay phải rằng, thì, là, mà, mệt quá mày ạ! nhưng tim chúng tôi lại đập những nhịp đập thật rộn ràng, có lẽ vì chúng tôi đã làm được những điều có ích.

Cảm ơn chuyến đi!

p/s: Còn rất nhiều điều thú vị nữa trong chuyến đi, nhưng tôi chỉ muốn nó là của riêng cô trò chúng tôi. Hi vọng trong chuyến bay tới, sẽ có nhiều thành viên mới của trường thpt dân lập Phương Nam cùng tham gia.

Hoa Ưu Đàm

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *